SẼ KHÔNG CÒN THIÊN THU NỮA 

Khi mặt trời ngủ yên, ru hồn ta thầm lặng

Nhưng trong giấc ngủ, sao lòng ta cay đắng?

Khối lửa nào thiêu đốt tim ta?

Muốn nổ tung ra

Vì phẫn uất, vì tủi buồn, vì xa vắng

 

Quê hương ta biết bao tình đằm thắm

Muôn câu hò giọng hát mênh mông

Còn đâu những buổi ngóng trông bên bờ ao vắng?

Ðôi tình nhân đắm say trong im lặng

Còn đâu những buổi hoàng hôn trên bờ đê thăm thẳm

Ánh trời chiều nghiêng đổ trên sóng lúa mênh mông?

Ngào ngạt hương lúa, hương đồng

Hương cỏ dại, hương cây, hương đất

Mùi quê hương khiến hồn ta ngây ngất

Mùi của trâu, của ruộng phì nhiêu

 

Tình quê hương càng thắm thiết bao nhiêu

Thì cơn phẫn nộ trào dâng làm ngộp thở

Muốn nổ tung ra

Rồi bàn tay đập vỡ, chân đạp đổ gông xiềng

Của một lũ lưu manh

Vừa xun xoe, vừa hút máu không tanh

Lũ quỷ đỏ việt gian cộng sản

 

Lũ chúng bay dù trăm lần hung hãn

Bất khuất là truyền thống dân Nam

Ba mươi tháng tư rồi sẽ được xóa tan

Ngày Quốc Hận không còn thiên thu nữa.