VẾT MỜ

Ðã lâu lắm không làm thơ nữa
Cũng quên rồi những bản tình ca.
Ðã lâu lắm tiếng cười vắng trong nhà
Căn nhà cũ âm thầm quạnh quẽ
Bởi vì ta ôm vết thương lặng lẽ
Vết dao đâm của chính tình yêu

Tình yêu hỡi!

Em đã quên bao điều?
Lời nồng ấm thay lời cay đắng
Của cải thừa nhưng đời trống vắng
Chua chát nhiều chi lắm hỡi em?

Ngửa bàn tay tìm nét nhân duyên
Hỡi ôi!
Chỉ thấy nét mờ thật ngắn